Khả năng tự phục hồi của cơ thể đã bị đánh giá thấp một cách nghiêm trọng
Như thảo luận ở trên, bệnh tật phát sinh do những tổn thương gây ra cho cơ thể bởi các tác nhân độc hại từ môi trường bên ngoài, hơn nữa những tác nhân này có thể gặp ở bất kỳ đâu và bất kỳ lúc nào. Chính vì thế mà những tác nhân này rất đáng sợ.
Nó giống như một ngôi nhà hôm nay có người đến rút ra 1 viên gạch, ngày mai có người đến rút ra 1 viên gạch, mỗi ngày mất đi 1 viên, có thể tưởng tượng được chẳng bao lâu ngôi nhà đó sẽ sập đổ. Những tổn thương trong cơ thể xảy ra từng giây từng phút, và điều này là vô cùng nghiêm trọng. Nhưng con người không có kết cục thảm hại như ngôi nhà đổ kia mà thực tế chúng ta vẫn sống rất tốt đó thôi, chẳng có ai lo sợ về việc cơ thể chúng ta đang bị phá hủy từng phút từng giây.
Chưa có ai nhìn thấy người nào vì những phá hủy bên trong cơ thể mà dáng đi không thành người hay dần dần biến thành một khối thịt nát; cũng chẳng có ai thấy bạn mình đang nói chuyện tự nhiên mất đi nửa bên mặt hoặc nửa bên vai rụng mất do những phá hủy bên trong cơ thể.
Tại sao vậy? Bởi vì bên trong cơ thể con người có một khả năng to lớn và thần kỳ, đó chính là tự phục hồi. Quá trình phá hủy diễn ra từng giây từng phút, quá trình phục hồi cũng diễn ra từng phút từng giây, chúng ta vẫn thường thấy quá trình phục hồi diễn ra trên cơ thể mình.
Ví dụ chúng ta thái rau vô tình bị đứt tay, đó là tổn thương, nhưng chưa đầy 1 tuần sau vết thương đã lành, đó là quá trình phục hồi. Đứt tay bạn có sợ không? Tất nhiên là không vì bạn biết chỉ vài ngày sau nó sẽ khỏi. Nếu bạn biết đứt tay không thể lành được thì chắc chắn bạn sẽ rất sợ. Chính vì cơ thể bạn có khả năng tự phục hồi nên bạn rất yên tâm.
Mỗi lần nhắc đến sự phục hồi tôi lại thấy phấn chấn không biết nên dùng từ gì để diễn tả nó. Chỉ biết rằng bất cứ mỹ từ nào dành ca ngợi và thán phục khả năng tự phục hồi của cơ thể thì đều chưa đủ. Tay bị đứt một vết, chỉ vài ngày lành lại, có thể bạn thấy việc này rất bình thường, chẳng có gì to tát cả.
Thực tế thì vết thương lành đó là những gì mắt bạn nhìn thấy được từ bên ngoài, nhưng sự phục hồi của các tế bào bên trong cơ thể thì mắt bạn không nhìn thấy được. Dưới góc độ tế bào mà nói thì vết đứt tay bạn như một cái rãnh khổng lồ, ví như đoạn đường đi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, tế bào cơ thể chỉ cần chưa đầy 1 tuần đi bộ đã tới nơi.
Nếu cho bạn 1 tuần để bạn đi bộ hết quãng đường đó, bạn đi thử xem. Khi bị đứt tay bạn làm gì rịt thuốc lá, nhưng lại sợ bị nhiễm trùng. Thực tế là vết thương của bạn đã tự lành. Lại lấy ví dụ tai nạn giao thông bạn bị gãy chân, có bác sỹ nào giúp bạn gắn đoạn gẫy lại và bạn lập tức có thể đi bộ về nhà?
Có phải là bạn phải nằm điều trị dưỡng thương ở bệnh viện 3 tháng để xương của bạn tự phục hồi. Ví dụ bệnh loét dạ dày (hình 8), thành dạ dày bị khoét 1 lỗ sâu, rất đau, phải ôm bụng vào viện khám, bác sỹ cho thuốc uống. Bạn có thấy bệnh nhân nào uống thuốc xong chỗ loét đầy lên luôn không?
Có phải là đều phải đợi cơ thể tự phục hồi vết loét đó mới lành lại được. Do đó, các bạn hãy nhớ kỹ, tất cả những bệnh tật thương tích trên cơ thể đều do chính cơ thể các bạn tự chữa lành, đó chính là khả năng tự phục hồi vô cùng thần kỳ mà tạo hóa ban tặng, bác sỹ chỉ giúp và hỗ trợ thêm cho quá trình tự phục hồi đó mà thôi. Ví như đoạn xương bị gãy (hình 9), hai nửa tách rời, như thế xương không tự phục hồi được nên phải nhờ bác sỹ gắn hai nửa đó lại với nhau cho khớp, như vậy cơ thể mới tiến hành quá trình tự phục hồi được. Bác sỹ chỉ có thể làm được tới mức đó thôi.
Khả năng tự phục hồi của cơ thể thật sự rất kỳ diệu. Nó có thể tạo ra sức mạnh vô biên cho con người. Bạn tôi bị tai nạn giao thông lúc đó tôi đang ở ngoại tỉnh, chúng tôi là đôi bạn rất thân. Tôi lập tức gọi điện xem mức độ chấn thương ra sao, rất nghiêm trọng. Phần da từ lông mày hất lên bị tróc ngược, gãy xương cổ, gãy xương đòn, dập các đốt sống lưng, gẫy xương đùi. Còn những vết trầy xước khác thì khỏi nói. Tôi nghe xong tự nhủ, chẳng phải vụ va chạm lần này làm bạn tôi nát vụn hay sao. Vậy mà chỉ nằm viện 3 tháng, lúc ra viện như người khỏe mạnh bình thường. Bạn thấy đó, khả năng tự phục hồi của cơ thể kỳ diệu đến vậy.
Nói đến phục hồi tôi lại nhớ chuyện của chú ba tôi trước đây. Chú ba tôi là một bác sỹ, mà là bác sỹ quân y, chú là thần tượng của tôi vì chuyên môn của chú rất giỏi và toàn diện. Tôi lựa chọn học ngành y là do chú ảnh hưởng bởi vì tôi thích cảm giác được cảm ơn và tôn trọng sau mỗi lần chú tôi giúp người bệnh trị khỏi, thậm chí họ còn mang trứng gà biếu chú. Khi đó tôi thấy làm bác sỹ thật thích, còn được ăn trứng gà miễn phí nữa chứ.
Suy nghĩ lúc bé đến giờ nghĩ lại tôi thấy nực cười vì cho đến tận bây giờ làm trong ngành y bao nhiêu năm tôi vẫn chưa từng được ăn trứng gà miễn phí. Ngày nay bác sỹ không còn là ngành nghề tốt nữa rồi, tôi khuyên các bạn đừng cho con cháu mình, bạn bè người thân mình làm bác sỹ vì tôi có những minh chứng sau.
Bạn nghĩ mà xem, có ai vui vẻ hớn hở đến khám bác sỹ không hay chỉ khi nhăn nhó đau đớn khó chịu trong người mới tìm đến bác sỹ? Hiếm lắm mới có người vui vẻ hân hoan đến gặp bác sỹ, nhưng họ lại là những bệnh nhân tâm thần. Ví dụ ngày hôm nay bạn rất vui vẻ, lúc nào trên môi cũng cười tủm tỉm, vậy khi gặp một bệnh nhân rất nhiều vấn đề, sắc mặt người bệnh thì nhợt nhạt đau khổ, xin hỏi bạn có cười được nữa không?
Có phải là chẳng mấy chốc mặt bạn cũng đau khổ theo bệnh nhân? Ngày nào bác sỹ cũng gặp những gương mặt u sầu khổ sở của người bệnh, thử hỏi mặt bác sỹ có vui tươi được không? Tinh thần của bác sỹ có phấn chấn được không? Tôi biết rất nhiều người ao ước cho con cái mình học ngành y ra làm bác sỹ, nhưng tôi thấy thực tế làm bác sỹ chẳng ổn chút nào. Lại hỏi bạn khi có người bệnh nôn ọe ra đất, phản ứng của bạn ra sao?
Có phải là hai chữ “ghê người” không? Tại sao lại ghê người, vì bạn là người nhìn tận mắt cảnh tượng đó, dạ dày bạn sẽ bị kích thích. Bác sỹ khổ nhất là nhìn bên này có người bệnh nôn ói, ngoái đầu sang bên cạnh cũng có người nôn ói, thử hỏi dạ dày của bác sỹ sao chịu đựng nổi? Nên tôi thấy ngày nay làm bác sỹ không sướng bằng làm MC đám cưới, gặp ai cũng tươi cười hớn hở, hiếm lắm mới gặp phải những giọt nước mắt, nhưng đó là những giọt nước mắt cảm ơn hoặc sung sướng. Những giọt nước mắt đó giúp thanh lọc tâm hồn chúng ta. Những gì người ta nói và nghe được trong đám cưới đều là những điều tốt đẹp,rất có lợi cho sức khỏe chúng ta.
Chú ba tôi chuyên môn y thuật rất giỏi, điều này có liên quan đến quá trình chú trải qua trong quân y. Lúc đầu chú chỉ là một y tá chuyên hỗ trợ bác sỹ thay băng, tiêm thuốc cho bệnh nhân, đây là những công việc cơ bản nhất trong một bệnh viện. Sau này chú tôi học lên đại học y, chú học cả Tây y lẫn Đông y, nên sau khi học xong chú tôi làm qua rất nhiều chuyên khoa khác nhau, giờ hỏi bệnh gì khoa gì chú tôi biết hết.
Chú vốn học ngành nội khoa, nhưng lại rất am hiểu cách điều trị nhi khoa và sản khoa, duy nhất chưa làm khoa ngoại. Vậy mà khi chú về hưu lại mở phòng khám phẫu thuật chỉnh hình thẩm mỹ, chú làm rất đẹp, bạn bảo có tài không? Cả họ nhà tôi duy nhất mình tôi ngoan cố chứ ai cũng bị chú sửa mắt một mí thành hai mí hết.
Và cũng năm đó, chú tôi mắc bệnh nặng khi làm ở khoa lây, căn bệnh này có liên quan đến khoa chú đang công tác, đó là bệnh viêm gan cấp tính thể nặng. Bạn đã nghe thấy căn bệnh này bao giờ chưa? Hiếm lắm, thường chỉ nói viêm gan B mà thôi. Mức độ nguy hiểm của viêm gan B so với viêm gan cấp tính thể nặng giống như bạn đem súng đọ với xe tăng vậy, mức độ khác hẳn nhau. Viêm gan cấp tính thể nặng là một dạng vô cùng nguy hiểm, có nhiều từ để diễn tả mức độ nghiêm trọng của nó như “viêm gan bộc phát”, …Khi bệnh này phát tác, tỷ lệ tế bào gan đã chết lên đến 60%-70%, số tế bào còn lại chỉ là nửa sống nửa chết mà thôi. Chắc bạn đã từng nhìn gan lợn, có phải là nó có hình dạng rõ ràng.
Nhưng gan của người bệnh viêm gan cấp tính thể nặng khi đặt lên đĩa nó nhão nhoét, có màu vàng trong và chẳng có hình khối gì cả. Điều này chứng tỏ các tế bào gan đã chết. 10 người mắc bệnh này thì có tới 9 người tử vong trong vòng 2 tuần khi phát hiện bệnh. Những bệnh nhân qua được giai đoạn này thì cũng bị chuyển sang xơ gan trong vòng 2 năm, và xơ gan cũng dẫn đến tử vong.
Chú tôi mắc phải bệnh này, ngay sau đó chú hôn mê. Chú là bác sỹ cốt cán của bệnh viện, rất được cán bộ y bác sỹ tôn trọng. Bệnh viện đã lập ra một tổ chuyên môn để điều trị cho chú tôi. Sau bao nỗ lực của các y bác sỹ, chú tôi tỉnh lại sau 1 tuần. Khi tỉnh lại biết mình mắc bệnh gì, chú tôi hàng ngày tự điều trị, tự lập đơn thuốc cho bản thân bao gồm cả Tây y và Đông y, sau 3 tháng, sức khỏe chú tôi đã qua cơn nguy kịch và có thể xuất viện.
Nhưng đây mới chỉ là giai đoạn 1, còn giai đoạn 2 nữa, đó là sau khi bị viêm gan cấp tính, tiến triển tiếp theo của bệnh sẽ là xơ gan. Do vậy sau khi ra viện chú tôi rất chú ý chăm sóc lá gan, chú biết béo phì sẽ tăng áp lực cho gan, không tốt cho việc gan phục hồi nên ông đã rất tích cực giảm béo. Chú tôi khác với rất nhiều người cứ nói đến giảm cân là nhịn ăn đến mức mặt xanh nanh vàng, sắc diện nhợt nhạt, trí nhớ giảm sút, người không ra người, ma không ra ma.
Ông chủ động vào thư viện tìm sách liên quan đến giảm cân lành mạnh, ông rất hiểu cuộc sống này cần phải để tri thức dẫn đường. Chú tôi đã tự tìm được cách giảm cân và ông áp dụng cũng như cải tiến hàng ngày cho phù hợp. Cuối cùng ông đã đúc kết ra được phương pháp giảm cân hiệu quả. Bạn thấy chú tôi giỏi không?
Ông còn đem bài giảm cân này chia sẻ giúp người khác giảm béo. Trong mắt tôi chú là người giảm cân hiệu quả số 1 mà tôi từng gặp. Lúc đó rất nhiều đài truyền hình của Thiên Tân, Bắc Kinh, Trịnh Châu hợp tác với chú tôi để mở lớp giảm cân. Chú tôi giảm cân để bảo vệ gan, ngoài việc đều đặn sử dụng thuốc uống ra ông còn có kế hoạch tập thể thao rất kiên trì, mỗi ngày đi bao nhiêu mét đường bộ, matxa bao lâu ở vùng gan để giúp gan phục hồi.
Cứ như vậy sau thời gian điều trị, bảo vệ gan, đến năm 2007 chú tôi đi kiểm tra lại, khi siêu âm gan thật bất ngờ, lá gan của chú tôi không một vết tổn thương, thậm chí không một chút gan nhiễm mỡ. Điều này không chỉ nói lên rằng y thuật của chú tôi cao mà nó còn phản ánh khả năng tự phục hồi kỳ diệu của cơ thể.
Bạn nghĩ xem, cứ cho là y thuật chú tôi giỏi, nhưng bao nhiêu tế bào gan bị chết đi như vậy, chỉ có lá gan tự nó ngày ngày phục hồi mọc lại mới được thế, đúng không? Đây chính là sự thần kỳ của quá trình cơ thể tự phục hồi giúp cơ thể lành bệnh, và đây cũng là một y thuật siêu phàm, bởi lẽ quá trình điều trị cho ra kết quả quá hoàn hảo, như thể chưa từng mắc phải căn bệnh này vậy.
Tứ Xuyên có một vị bác sỹ tôi vô cùng khâm phục ông rất giỏi và nhiều sáng tạo, ông là bác sỹ khoa xương khớp. Nhưng ông không vừa lòng với những gì hiện có, ông thấy công việc hiện tại chẳng có chút gì là đáng nói cả. Ông muốn tạo dựng một sự nghiệp mới, do vậy ông tìm đến một người bạn là chủ trang trại nuôi gà để nhờ giúp.
Người bạn chủ trang trại không biết có thể giúp được gì cho bác sỹ vì ở trang trại ngoài gà ra cũng vẫn chỉ có gà mà thôi. Vị bác sỹ này xin lấy gà để làm thí nghiệm, trước tiên làm gãy xương đùi của gà, sau đó ghép lại để xương gà tự gắn kết . Quan sát quá trình đó xong, bác sỹ sẽ lại nghiên cứu để tìm cách làm thế nào cho xương gà có thể nối liền lại nhanh hơn. Tiếp sau đó, ông sẽ nghiên cứu tiếp làm thế nào để xương gà bị gãy một khúc rồi vẫn mọc lại dài như bình thường. Và ông cứ nghiên cứu như vậy, sau vài năm ông phát minh ra loại dược liệu có thể giúp phục hồi cho xương bị gãy. Loại dược liệu này vô cùng hiệu quả. Ví dụ bạn bị một khối u ở xương quai hàm (hình 10), chỉ còn cách cắt bỏ mới khỏi được.
Nhưng một khi đã cắt đi thì xương quai hàm coi như không còn tác dụng, ăn thức ăn không nhai được. Nếu như trước đây y học sẽ thiết kế một miếng inox để lắp vào chỗ cắt bỏ, nhưng quả thực là vẫn rất khó cử động vì nó không phải là xương quai hàm thật. Ấy vậy mà dùng loại nguyên liệu do vị bác sỹ này nghiên cứu ra hiệu quả rất tuyệt vời. Ông dùng nguyên liệu của mình nắn thành đoạn xương đã cắt bỏ sau đó ghép khít vào đoạn nối giữa hai mảnh xương quai hàm.
Hai đầu xương quai hàm sẽ có xu hướng mọc về phía miếng nguyên liệu nhân tạo mà bác sỹ đã ghép vào giữa, và xương mọc đến đâu nó sẽ tiêu hóa nguyên liệu nhân tạo đến đó. Cuối cùng cả một xương quai hàm mới được mọc ra một cách hoàn chỉnh. Sự sáng tạo của vị bác sỹ này có thể nói vô cùng vĩ đại, và đáng nói hơn nữa đó là khả năng cơ thể tự phục hồi cũng thật là vĩ đại. Và việc dùng khả năng vĩ đại này của con người để giúp loài người trị bệnh là hướng đi hoàn mỹ nhất cho nền khoa học của toàn nhân loại.
Xem tiếp: Sai rồi, “cơ thể người cần nguyên liệu” – Làm Thế Nào Để Có Sức Khoẻ Tốt
Nguồn: Sách Dinh Dưỡng Học Bị Thát Truyền – Đẩy Lùi Bệnh Tật (Tác giả: Tiến sĩ – Bác sĩ VƯƠNG ĐÀO).